Em luôn biết bản thân là một mớ hỗn độn, nhưng thỉnh thoảng, điều đó lại làm em buồn.
Ấy là khi em thấy sự hỗn độn của mình đã làm hỗn loạn (những) cuộc đời khác. Ý nghĩ đó như cái đập cánh của một con bướm, khiến trái tim em nổi cơn lốc, thổi tung mọi cảm xúc trong lòng. Buồn, vui, tủi, hờn… cứ thế bay lên, xoáy trong tiếng gió thét gào, va vào nhau, vỡ tan tành.
Em bật khóc.
Em cứ khóc cho thỏa, rồi từ từ lau nước mắt và nhìn lên trời thử xem.
Lúc này, dù là đêm hay ngày, cũng có vô vàn người đang nghĩ giống em. Họ thả hồn vào những đám mây trôi. Họ không rời mắt khỏi những vì sao lấp lánh. Họ chìm trong ánh vàng rực rỡ lúc hoàng hôn. Trong số họ, có người biết mọi sự vật trước mặt chỉ là một mớ hỗn độn, có người không.
Nhưng cho dù biết, họ vẫn sẽ tiếp tục ngắm nhìn bầu trời, vì điều đó không quan trọng bằng vẻ đẹp và những cảm giác mà khung cảnh đó mang lại.
Cũng như vậy, sẽ có người thấy sự hỗn loạn trong em đẹp đẽ và đem lòng yêu thương em.
Người đầu tiên hãy là chính em.
---
🍃 Bốn mùa đáng sống, bảy ngày đáng mong - Phạm Thảo Ly
Nơi giúp bạn tìm lại những rung động đẹp đẽ của tâm hồn
🍃 Link đặt sách: https://tinyurl.com/bonmuadangsong-sp
#skybooks