Nắng không vì em buồn, mà vội tắt
Hoa vẫn tươi và nở rộ bốn mùa
Người không thương, em cũng đừng thắc mắc
Sống cho mình, vui vẻ, chẳng hơn thua
Cuộc đời ngắn, vô thường, em cũng biết
Thì cớ chi em hờ hững với đời?
Thỏi son đỏ, hết hạn rồi, cũng tiếc
Nhưng thế là, mình có cớ để mua
Em thấy đó, chỉ cần mình nghĩ khác
Đời sẽ vui và ý nghĩa hơn nhiều
Đừng nghĩ xấu, trách cuộc đời độc ác
Khi chính mình, còn chẳng quý chẳng yêu.